Hè năm nào cũng vậy, ba mẹ cũng đưa tôi ra thành phố Vũng Tàu. Dù mỗi năm mỗi đi nhưng tôi chẳng bao giờ nhàm chán, bởi thành phố có Bãi Sau – một nơi vừa vui chơi, tắm biển, vừa có phong cảnh đẹp như tranh.
Từ quê hương tôi, ngồi xe đến được thành phố biển thì cũng đã xế trưa. Mọi người trong đoàn tham quan đều lo cho mình ổn định chỗ ở và cơm nước. Khoảng chừng hai giờ chiều thì ba mẹ mới đưa tôi xuống biển. Trời nắng, nhưng gió biển thổi ù ù chẳng khác nào như một cái máy điều hòa không khí nên chẳng ai thấy mình oi bức. Người tắm rất đông và ăn mặc khá giản đơn. Chỉ có phụ nữ mới mặc áo tắm nhưng kiểu kín đáo, còn đàn ông thì xuề xòa, ở trần trùi trụi, quần lở quần đùi.
Qua bờ cát mịn một chút là đã chạm những ngọn sóng tràn bờ đùa lên chân. Dưới biển, nhấp nhô những cái đầu bị sóng nhồi. Mọi người vui vẻ rú lên mỗi khi đón nhận những cú xô mạnh của cơn sóng bạc đầu, nhưng không thể nào lấn át được tiếng gầm gừ liên tục của biển. Môi thấm mặn nước biển, thậm chí bị sặc, nhưng tôi vẫn muốn ngâm mình thật lâu dưới làn nước sôi động và trong xanh.
Tối đến, ba mẹ và tôi ngồi ở một quán nước ngoài trời để ngắm biển đêm. Giờ tôi mới trầm tư: biển hùng vĩ, mênh mông và còn bí ẩn nữa! Dãy núi nhô ra biển đã nhàn nhạt trong sương. Những con tàu đánh cá gần bờ được nhận dạng qua ánh đèn. Rất ít người tắm và đi tản bộ trên bờ cát. Họ quần tụ ở các quầy, quán hướng ra biển, cười nói rôm rã, ăn đồ biển bình dân như ghẹ, cua, sò …, cánh đàn ông hồ hởi với những nốc bia. Trên con đường nhựa khá rộng chạy dọc theo bờ biển, xe cộ xuôi ngược nhộn nhịp, những biển cửa hiệu của dãy khách sạn phô diễn đủ loại đèn màu. Người đi bộ trên vỉa hè cũng nườm nượp. Một số lúm xúm mua đồ lưu niệm bày bán trên các chiếc xe đẩy ở ven đường. Nhiều thanh niên và trẻ em rất thích thuê xe đạp đôi để được đi tham quan xa, chiêm ngưỡng các phố xá Vũng Tàu nằm khuất sau ngọn núi.
Sáng tôi thức dậy sớm, theo ba để ngắm cảnh bình minh trên biển. Ông mặt trời như ngoi lên từ biển, to và đỏ lòm làm ửng cả một góc trời.Kìa! Những con tàu đánh cá thi nhau chạy xối xả vào bờ. Ôi! Chúng trườn lên bờ cát bằng bốn bánh xe hơi. Ba dẫn tôi đến xem các ngư dân giũ lưới. Phần lớn là cá cơm, một ít tôm, cua nhưng nhỏ . Mỗi đêm, mỗi con tàu bủa lưới gần bờ kiếm khoảng chục kí cá … Đằng kia, có chiếc tàu bị lún bánh, ba và tôi chạy đến phụ hè nhau đẩy. Thật vui ghê!
Thời gian ngắn ngủi lưu lại trên bãi biễn Vũng Tàu, tôi rất vui và thanh thản. Tâm hồn tôi phơi phới trước thiên nhiên hùng vĩ, trước phong cảnh đẹp tuyệt vời. Và hè năm sau, tôi vẫn mong muốn là mình và gia đình vẫn trở lại vui chơi, giải trí nơi bãi biển thân quen này.
Chia sẻ: Tailieuhay.net