Cảnh chị em Thúy Kiều du xuân trở về trong đoạn thơ Cảnh ngày xuân trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.

Cái không khí rộn ràng, náo nhiệt của lễ hội tảo mộ, hội đạp thanh đã hết mọi thứ đều lắng xuống, nhạt dần. Lúc này, cảnh vật từ nắng nhạt, khe nước nhỏ, nhịp cầu bắc ngang,… vẫn giữ nét thanh dịu của mùa xuân mọi chuyển động nhẹ nhàng, mặt trời ngả bóng dần về tây, người bước tha thẩn, dòng nước uốn quanh.

Chị em Thúy Kiều du xuân trở về

Tà tà bóng ngả về tây,

Chị em thơ thẩn dan tay ra về.

Bước dần theo ngọn tiểu khê,

Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.

Nao nao dòng nước uốn quanh.

Nhịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bác ngang.

Cái không khí rộn ràng, náo nhiệt của lễ hội tảo mộ, hội đạp thanh đã hết mọi thứ đều lắng xuống, nhạt dần. Lúc này, cảnh vật từ nắng nhạt, khe nước nhỏ, nhịp cầu bắc ngang,… vẫn giữ nét thanh dịu của mùa xuân mọi chuyển động nhẹ nhàng, mặt trời ngả bóng dần về tây, người bước tha thẩn, dòng nước uốn quanh.

Không chỉ có thời gian khác biệt mà không gian cũng khác. Nếu cảnh múa xuân ở bốn câu đầu là cảnh buổi sáng, lúc vào hội thì ở đây là cảnh buổi chiều, lúc hội tan.

Tâm trạng con người lúc này cũng khác. Những từ láy tà tà, thanh thanh, nao nao đâu chỉ tả cảnh mà còn ngụ tình. Hai chữ nao nao tạo nên một cảm giác bâng khuâng xao xuyến cần thiết đế tiếp đó Kiều sẽ gặp mộ Đạm Tiên, gặp gỡ Kim Trọng.

Chia sẻ: Tailieuhay.net

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *