Gợi ý tham khảo đề số 9 – Tiếng Việt lớp 4
Đề 9
* ĐỌC HIỂU
1. – a ; 2. – C ; 3. – b.
* LUYỆN TỪ VÀ CÂU
Các động từ là : có thể, xem lại, lựa chọn, ngừng, ước mơ, loại bỏ đi, biết.
* CẢM THỤ VĂN HỌC
– Ngước nhìn lên các vì sao ý nói ước mơ những điều cao đẹp, luôn khát khao những điều cao đẹp, thánh thiện.
– Giữ cho đôi chân đứng vững trên mặt đất ý nói ước mơ gắn với thực tiễn không xa rời cuộc sống, và có những việc làm để biến ước mơ thành hiện thực.
* TẬP LÀM VĂN
1. Em chú ý viết phần thân bài cho phù hợp với mở bài và kết bài cho sẵn.
2. Em có thể tham khảo hai bài viết sau :
a) Hôm qua là một ngày đặc biệt : ngày mình trở thành cô giáo. Bà tiên đã biến ước mơ của mình thành hiện thực. Mình đã vui sướng biết bao nhiêu và chuẩn bị thật kĩ lưỡng cho buổi học hôm đó.
Có khi nào các bạn hình dung ra những người bạn thân yêu của mình trong phút chốc trở thành những người học trò đáng mến của mình không ? Mình vừa bước vào lớp, cả lớp đã đứng dậy chào như những người học trò ngoan làm mình luống cuống suýt nữa cũng nói : “Chúng em chào cô ạ !” thay cho câu “Cô chào các em !”, May mà kìm lại được. Nếu không, chắc “lũ học trò” sẽ cười vỡ bụng.
Tiết học đầu, mình dạy tiết Tập đọc bài “Tre Việt Nam”. Lúc đầu mình nghĩ dạy tập đọc là dễ nhưng đến khi dạy mình mới thấy khó. Cả lớp im lặng nghe mình đọc mẫu. Mình vốn tự hào vì có giọng đọc hay, nhưng chết nỗi mình lại bị ngọng. Khi đọc đến câu ” Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi” mình lại đọc thành “Mà sao lên luỹ lên thành tre ơi”. Có mấy đứa học trò bụm miệng cười làm mình xấu hổ, nóng bừng cả mặt. Đọc đi đọc lại mấy lần mà vẫn cứ sai nên mình đành lờ đi. Rồi mình giảng về ý nghĩa của bài thơ. Đang giảng bài thì thấy ở dưới ồn ào. Hoá ra là mình đang cầm ngược sách. Chẳng phài là mình không biết đọc đâu mà là do mình bắt chước để cho giống cô giáo đấy thôi, chứ bài này mình thuộc làu từ nhà rồi. Chẳng nhìn sách cũng đọc được. Mình xấu hổ, ngượng, toát cả mồ hôi hột. Thế mới thấy làm thầy giáo không đơn giản.
Bài học trôi qua được một lúc thì lớp lại cứ nháo nhào lên. Cái Lan : “Thưa cô, bạn Đức lấy sách của em Ị”. Cái Hồng thì mách bọn Toàn huých vào tay làm nguệch chữ… Mọi lần, mình cũng giống bọn chúng, hở ra một tí là thưa gửi ngay. Nhưng giờ là “cô giáo”, mình chẳng biết giải quyết thế nào. Vừa phê bình em Đức thì lại đến em Toàn… Giờ học khép lại mà bài học vẫn chưa xong. Làm “cô giáo” mới có một lúc mà mình đã thấy thật là mệt.
Tiết sau, mình dạy toán, bài “Tìm hai số khi biết tổng và tỉ số”. Mình vốn được cô giáo khen là có khả năng về toán nhưng không hiểu sao khi dạy mình lại lóng nga lóng ngóng thế. Có mấy phép tính đơn giản mà cũng nhầm. Lũ học trò thì ngơ ngác, “mắt chữ o mồm chữ i”. Mình chẳng thèm giảng nữa, cứ thế mà làm luôn bài tập trên bảng cho đỡ mất công. Khổ thân “bọn học trò”, chắc tối nay phải thức khuya mà xem lại bài…
Thế đấy, một ngày làm “cô giáo” trôi qua với bao nhiêu cảnh dở khóc, dở cười, Thế mà trước đó, mình nghĩ được làm cô thì thích lắm, nói toàn điều hay lẽ phài, lũ học trò sẽ răm rắp nghe theo, nhìn cô đây ngưỡng mộ. Nhưng tất cả đều không đơn giản như vậy. Thế nhưng mình vẫn yêu mến nghề này. Mình biết để được như cô giáo của mình, mình phải còn cố gắng rất nhiều. Nếu bạn không tin, bạn cứ thử một lần làm “cô giáo” như mình mà xem…
b) Lúc đi học về em đã giúp một cụ bà qua đường. Thế là có một bà tiên hiện ra cho em một điều ước. Em liền ước mình được làm thầy giáo. Bà tiên khua cây đũa thần rồi hô : “úm ba la ! Phép màu hiện ra !” Em thấy mình đã thành người lớn. Bà tiên lại khua đũa thần lần nữa, em lại có cả đồ dùng, giáo án… Em thích quá, nhảy lên hét to, suýt nữa ngã nhào.
Em đến trường dạy các em lớp Một, có em khóc thút thít, chắc vì chưa quen lớp, Em đến vỗ về : “Nín đi các con…”. Em vừa dứt lời, cả lớp đồng thanh thưa : “Vâng ạ”. Em suýt bật khóc khi thấy bọn trẻ thật tốt với mình. Tiết đầu tiên là tiết học vần. Vừa mở sách ra đã có nhiều tiếng rì rầm vang lên. Chúng nói chuyện nhao nhao. Em hét to lên : “Trật tự. Thầy khàn cả cổ rồi đây này !”. Một em đứng dậy nói : “Để em cho thầy một viên thuốc nhé”. Em nhận viên thuốc, sau đó mặt em đỏ bừng lên vì xấu hổ khi nhận ra từ nãy mình cầm sách ngược. Đến giờ ăn trưa, các em làm đổ cơm rất nhiều. Em phải cầm chổi đi quét và nghĩ : “Thật mệt !“. Đến tiết Thủ công, nhiều em vo viên giấy rồi ném ra lớp. Em phải nhặt để vứt vào thùng rác. Rất may là những tiết sau các em học rất ngoan. Bỗng tiếng trống vang lên. Em giật mình nghe tiếng gọi : “Đức, dậy đi học, con”. Thì ra, đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ thật thú vị.
(Nguyễn Hải Đức)