Tôi mê chơi quay từ nhỏ. Mẹ kể mỗi khi nhà muối cà, mẹ thường chọn cho tôi mấy quả cà thật tròn, lấy cái tăm cật, xuyên qua đó làm con quay
Đề bài
Kể về: Tuổi chơi quay – một kỷ niệm khó quên
Lời giải chi tiết
Tôi mê chơi quay từ nhỏ.
Mẹ kể mỗi khi nhà muối cà, mẹ thường chọn cho tôi mấy quả cà thật tròn, lấy cái tăm cật, xuyên qua đổ làm con quay. Rồi những khoanh cà rốt, những nút nhựa, nút cao su của lọ pênixilin đều được tôi biến thành con quay tuốt.
Tôi vốn rất hiếu động, vậy mà với mấy con quay đó, tôi cứ tay phải đấu với tay trái, quay cà đọ với quay cao su, lủi thủi một mình suốt cả buổi chiều bởi những con quay ấy, tôi không thể đem ra ngoài chơi với lũ trẻ con ngoài phố được.
Thế cho nên bạn có thể hình dung tôi đã hân hoan như thế nào khi vào một ngày đầu năm, túi rủng rẻng những đồng xu mừng tuổi, cuốc bộ gần hai cây số lên phố Tô Tịch để mua một con quay tiện – một con quay thật ác chiến.
Tôi lượn đi lượn lại mấy lần mới chọn được một con quay gỗ mít vàng rộm như cái bánh rán. Suốt một tuần liền tôi ra sau nhà thả, bổ quay cho thật chính xác. Đến khi cảm thấy tay nghề điêu luyện thì mới mang quay ra đường chơi với lũ bạn. Những vết đinh cày lên con quay của tôi nom thật xót xa. Chỉ sau mấy ngày nó đã thành con quay ghẻ, không còn là quay bánh rán nữa.
Tôi quyết định tân trang lại con quay của mình. Bọn bạn tôi thường sơn những vòng đỏ, vàng, đen… Trông cũng đẹp mắt. Nhưng… vừa mới chơi, quay của tôi đã bị bổ một phát, văng quay xuống cống. Quay rơi xuống cống cũng là sự thường, chỉ cần sang máy nước công cộng ngay bên đường tráng qua là xong. Có điều, khi tôi chạy ra thì thấy nó đang nằm giữa một “bãi mìn” vàng choé. Tôi chẳng biết làm thế nào. Bỏ đi thì không đành mà nhặt lên cũng chẳng dám. Đã thế, lũ bạn quỉ quái của tôi cỏn gào tướng lên:
– Nhặt lên đi!
– Về giật xà phòng thơm đi!
– Không chơi con quay cứt đâu!
Rất lâu sau, tôi lại có một con quay khác – rồi nhiều con quay khác. Có điều bất kể tôi sơn như thế nào thậm chi là con quay mới tinh thì vẫn có thằng gào lên: “Đây là con quay cứt!” Biết là chúng nó trêu nhưng tôi vẫn cứ băn khoăn tự hỏi: “Không biết mình làm thế có đúng không? “Tại sao mình không nhặt lên?”.
Dù sao tuổi chơi quay của tôi cũng chấm dứt khi một lần mẹ thấy bà bán trứng vịt lộn kéo tay tôi lôi xềnh xệch về nhà bắt đền. Mẹ đã vác lũ quay của tôi cho hết vào bếp.
Kỷ niệm buồn về con quay ấy mãi in hằng trong tôi.
Đại Hoàng
Chia sẻ: Tailieuhay.net