Gợi ý đề 28 – ôn luyện Tiếng Việt lớp 4
I. ĐỌC HIỂU
1. – c ; 2. – b ; 3. – a ; 4. – c.
II. LUYỆN TỪ VÀ CÂU
1.- c ; 2. – b ; 3. – a ; 4. – a.
III. CẢM THỤ VĂN HỌC
Anh bù nhìn trong bài được nhân hoá bằng cách :
– Xưng hô như với người : anh
– Dùng những từ ngữ chỉ hành động của người : không doạ, không lên mặt, không cáu gắt, không sợ nắng gắt, chẳng kêu khóc.
– Dùng những từ ngữ chỉ tính cách của con người : hiền lành, dễ thương, chăm chỉ làm việc.
IV. TẬP LÀM VĂN
Đề bài 1
Tham khảo :
Không tốn sức, không cần cầu kì, ruộng ngô, ruộng đỗ, ruộng mạ mới đã có một người lính gác – một anh bù nhìn thật dễ thương.
Anh bù nhìn suốt ngày mặc cái áo tơi bằng lá cũ hoặc bằng một bao tải rách. Đầu đội cái mê nón rách lơ xơ. Tay cầm vọt tre mềm như cần câu. Khi có gió cả người anh đều cử động, doạ lũ chim sợ hết hồn hết vía, bay tán loạn đi nơi khác, không dám đặt chân xuống ruộng. Khi đó, mấy đứa trẻ chăn trâu lại cười phá lên, trông anh bù nhìn hệt một người lính gác thực thụ.
Anh bù nhìn là người thật dễ mến. Anh không bao giờ cáu gắt, chịu được mưa gió lại không kể công gì, chăm chỉ đuổi chim. Chỉ tiếc là thỉnh thoảng vẫn có những con chim ranh ma, biết đấy là anh bù nhìn, thế là tha hồ ăn vụng hạt mầm… Khi đó, anh bù nhìn lại được thay áo, trông oai hơn nhiều. Đặc biệt, bọn trẻ chúng tôi rất thích anh bù nhìn. Anh chẳng bao giờ doạ nạt hay tức giận, lại không bao giờ mách bố mẹ về những trò nghịch ngợm tinh quái của chúng tôi.
Anh bù nhìn thật đáng yêu, giúp người nông dân rất là đắc lực.
Đề bài 2
Tham khảo :
Không cầu kì và thật đơn sơ, chỉ là một miếng sắt hình chữ C có tay cầm, giúp người nông dân có thể dễ dàng gặt lúa – đó chính là cái liềm.
Khi gieo trồng, bắt đầu vụn xới, cái liềm chưa phải làm gỉ cả phải nhường chỗ cho cái xẻng, máy cày. Khi mùa vụ đến, liền mới được dịp trổ tài. Sáng sớm, bác nông dân đã dùng cái liềm ấy ra đồng, gặt lúa. Ngoài đồng, mọi người đều rất nhanh tay, mỗi người một cái liềm, gặt nhanh như cắt. Cái liềm cả ngày chỉ làm bạn với bùn đất, lúa mạ,… mà vẫn sắc bén, vẫn hữu ích. Mọi người dùng liềm gặt rồi chuyển lúa vào máy xay, đấy chính là một vụ mùa bội thu. Màu lúa vàng óng, mặt trời chói lọi, bùn đất nâu vàng, chỉ có cái liềm là trăng sáng, đôi lúc cũng có ánh nắng chiếu vào chói mắt. Cái liềm chắc sẽ buồn lắm, chỉ có vài bạn, nhưng thật lạ, liềm chẳng kêu ca hay tỏ vẻ khó chịu gì, vẫn giơ cái thân sắc nhọn ra cho mọi người dùng. Khi dùng xong, cái liềm lại được đặt vào góc bếp, ngủ qua đêm để sáng ra lại gặp những người bạn quen thuộc.
Cái liềm quả thật đáng mến, đã giúp người nông dân, trong đó có cha mẹ tôi, một cách khá tốt.
(Võ Sinh Tiên)