Soạn bài Tập đọc: Người làm đồ chơi trang 133 SGK Tiếng Việt 2 tập 2

Giải bài tập Soạn bài Tập đọc: Người làm đồ chơi trang 133 SGK Tiếng Việt 2 tập 2. Câu 3. Vì sao bác Nhân định chuyển về quê ?

Câu 1:

Bác Nhân làm nghề gì ?

Gợi ý: Em hãy đọc đoạn 1 của truyện.

Trả lời :

Bác Nhân làm nghề nặn đồ chơi bằng bột màu và bán rong trên các vỉa hè.

Câu 2:

Các bạn nhỏ thích đồ chơi của bác Nhân như thế nào ?

Gợi ý: Em hãy đọc đoạn 1 của truyện: cảm xúc của các bạn nhỏ khi thấy cái sào nứa cắm đồ chơi của bác.

Trả lời :

Các bạn nhỏ rất thích đồ chơi của bác Nhân: cái sào nứa cắm đồ chơi của bác dựng chỗ nào là chỗ ấy trẻ con xúm lại. Các bạn tới ngắm đồ chơi, tò mò xem bác nặn.

Câu 3:

Vì sao bác Nhân định chuyển về quê ?

Gợi ý: Em hãy đọc đoạn 2 của truyện và tìm nguyên nhân.

Trả lời :

Bác Nhân định chuyển về quê vì những đồ chơi bằng nhựa xuất hiện khiến hàng của bác bị ế.

Câu 4:

Bạn nhỏ trong truyện đã làm gì để bác vui trong buổi bán hàng cuối cùng ?

Gợi ý: Em hãy đọc đoạn 3 của truyện.

Trả lời :

Để bác Nhân vui trong buổi bán hàng cuối cùng, bạn nhỏ đã đập con lợn đất được mười nghìn đồng rồi chia nhỏ món tiền, nhờ mấy bạn trong lớp mua giúp đồ chơi của bác.

Câu 5:

Hãy đoán xem bác Nhân sẽ nói gì với bạn nhỏ ấy nếu bác biết vì sao hôm đó đắt hàng.

Trả lời:

– Cảm ơn cháu rất nhiều. Cháu thật là một đứa trẻ tốt bụng.

Nội dung bài: Tấm lòng nhân hậu, tình cảm quý trọng của bạn nhỏ đối với bác hàng xóm làm nghề nặn đồ chơi.

Bài đọc:

Người làm đồ chơi

1. Bác Nhân, hàng xóm nhà tôi, là một người làm đồ chơi bằng bột màu. 

    Ở ngoài phố, cái sào nứa cắm đồ chơi của bác dựng chỗ nào là chỗ ấy, trẻ con xúm lại. Các bạn ngắm đồ chơi, tò mò xem bác nặn những ông Bụt, Thạch Sanh, Tôn Ngộ Không, những con vịt, con gà,… sắc màu sặc sỡ.

   Bác Nhân rất vui với công việc của mình. Mỗi chiều bán hàng về, bác lại kể cho chúng tôi nghe trẻ nhỏ thích đồ chơi của bác như thế nào.

2. Dạo này, hàng của bác Nhân bỗng ế. Những đồ chơi mới bằng nhựa đã xuất hiện.
   Một hôm, bác Nhân bảo: bác sắp về quê làm ruộng, không nặn đồ chơi nữa.

   Tôi suýt khóc, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:

– Bác đừng về. Bác ở đây làm đồ chơi bán cho chúng cháu.

– Nhưng độ này chả mấy ai mua đồ chơi của bác nữa.

– Cháu mua và sẽ rủ bạn cùng mua.

   Bác cảm động ôm lấy tôi.

3. Hôm sau là buổi bán hàng cuối cùng của bác Nhân. Sáng ấy, tôi đập con lợn đất, đếm được hơn mười nghìn đồng. Tôi chia nhỏ món tiền, nhờ mấy bạn trong lớp mua giúp đồ chơi của bác.

    Gặp bác chiều ấy, tôi thấy bác rất vui. Bác tặng tôi hai con giống, rồi kể: “Hôm nay, bác bán hết nhẵn hàng. Thì ra, vẫn còn nhiều trẻ nhỏ thích đồ chơi của bác.”

   Bác còn bảo: 

– Về quê, bác cũng sẽ nặn đồ chơi để bán. Nghe nói trẻ ở nông thôn thích thứ này hơn trẻ thành phố.

 Theo XUÂN QUỲNH

Ế hàng : không bán được hàng

Hết nhẵn : không còn tí nào.

Chia sẻ: Tailieuhay.net

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *